Breaking News
Blog đang trong quá trình xây dựng!
Thứ Tư, 7 tháng 11, 2012

Trinh Nữ Báo Thú [ Tiểu Thuyết ] - Tập 7 , 8, 9


Tập 7: Thời Gian 
Sau khi Toàn bỏ đi chừng ít phút. Dũng buông đũa và bước ra khỏi bàn. - No rồi hả con trai?!. – Bà Bích hỏi khi thấy Dũng chuẩn bị lên lầu. - Con no rồi ạh!! Giờ con phải lên phòng ôn thi mẹ àh!!. Sắp thi rồi!!. – Dũng trả lời. - Ùhm!! Được rồi con cứ lên đi rồi mẹ kêu con Nhạn lên hầu con!!. - Dạ!! Con cám ơn mẹ!! – Dũng gật gù. Sau khi Dũng lên lầu, chỉ còn lại bà Bích ở phòng khách. - Thằng Dũng hôm nay hình như có điều gì đó hơi lạ thì phải?! – Bà Bích trầm ngâm suy nghĩ. Sao mình cứ cảm thấy có chuyện gì đó không ổn vậy

 cà?! Suy nghĩ mãi cũng không ra vấn đề gì nên bà cũng chẳng thèm suy nghĩ thêm nữa. - Con Nhạn đâu?!!!. Ra tao biểu coi!!!. – Bà Bích gọi to. - Dạ!! Thưa bà gọi con!! – Nhạn lật đật chạy từ dưới bếp lên. - Bắt đầu từ bây giờ mày phải hầu hạ cho cậu ba!!. Nghe rõ chưa!!. Cậu ba mà có sai biểu gì là phải làm theo không được cãi lại, tao mà biết mày làm điều trái ngược lại là coi chừng tao nghe chưa!! – Bà Bích dặn dò. - Dạ…dạ!!. Con rõ rồi ạh!! – Nhạn cuối đầu lấp bấp. - Ùhm!!! Nghe rõ rồi thì tốt!! Chuyện dưới này mày khỏi cần lo nữa!! Chỉ có khi nào chuẩn bị cơm nước thì hãy vào bếp!! Bây giờ thì đi lên phòng cậu ba đi!!. - Dạ!! Thưa bà…!!. Những chuyện ngạc nhiên dường như cứ đeo bám Nhạn mãi không thôi, từ một con ở được ông Thái mua về hầu hạ bà Bích rồi thành người phục vụ cơm nước trong nhà, bây giờ lại thành con hầu cho cậu ba Dũng, dường như mọi chuyện đã được sắp đặt rồi hay sao ấy, không biết sẽ còn xảy ra chuyện gì nữa đây. - Nhạn miên man suy nghĩ. Được hầu hạ cho cậu ba là điều mà Nhạn ngay cả khi nằm mơ cũng không dám nghĩ đến. - Cộc!! Cộc!!. – Nhạn gõ cửa phòng của Dũng. - Ai đấy?!!. - Dạ!! Con là Nhạn thưa cậu ba!!. - Nhạn hả!! Vào đi em cửa không khóa!!. Nhạn mở cửa, căn phòng của Dũng trong rất sạch sẽ và gọn gàng. Anh đang ngồi trên bàn học được làm từ một loại gỗ nhung đắt tiền. Cạnh cửa sổ có vài chậu hoa Sứ rất đẹp. Nhạn lúng túng không biết nên nói gì, cô chỉ biết đứng im cúi đầu. Mãi đến vài phút sau Dũng mới lên tiếng. - Em có biết hoa Sứ tiếng nước ngoài gọi là gì không?!!. - Dạ thưa!! Con không biết ạ!. – Nhạn tròn xoe mắt. - Là Plumeria, người ta còn gọi nó là Chi Đại, nguồn gốc của nó xuất xứ từ những khu vực nhiệt đới và cận nhiệt đới của Châu Mỹ. – Dũng giải thích. Nhìn khuôn mặt ngớ ngẩn của Nhạn, Dũng bỗng bật cười, nụ cười tươi tắn. - Vậy em biết khu vực nhiệt đới là gì không?!. - Dạ!! Không ạ!!! – Nhạn ngỡ ngàng. - Khu vực nhiệt đới, còn gọi là cận xích đạo, là khu vực địa lý trên Trái Đất, nằm trong khoảng có đường ranh giới là hai đường chí tuyến, hạ chí tuyến ở Bắc bán cầu và đông chí tuyến ở Nam bán cầu, bao gồm đường xích đạo. – Dũng huyên thuyên. Sau khi nghe những lời giảng giải của Dũng, Nhạn bỗng thấy choáng váng, ngay cả trái đất là gì và như thế nào cô còn không biết chứ ở đó mà biết tới nhiệt đới rồi xích đạo. Cô chỉ biết là mẹ cô hay kể cho cô nghe về chuyện hoa Sứ nên cô mới thích thôi chứ hoa Sứ từ đâu ra thì có ma mới biết. Nhìn khuôn mặt ngây ngô của Nhạn, Dũng như chợt hiểu ra vấn đề. - Em...em không có đi học àh?!. - Dạ!! Nhà con nghèo lắm, nên con không có đi học. – Nhạn bối rối. - Anh xin lỗi!!. Anh cứ ngỡ là em có đi học!!. – Dũng lúng túng. - Dạ!! Không có gì đâu ạh!! – Nhạn cười. Dũng nhìn Nhạn, đây là lần đâu tiên anh được ngắm nhìn cô gần đến vậy. Từ cái ngày mà cô mới bước chân vào cái nhà này, khi anh thấy cô ngắm nhìn những chậu hoa Sứ. Đối với Dũng đó là điều từ lâu anh mong đợi, một người cùng sở thích, một người tri kỷ. Phải chăng điều này đã thành sự thật. - Nhạn àh!!. Em rất thích hoa Sứ phải không?!. Nhạn tròn xoe mắt nhìn Dũng, anh đang nhìn cô với ánh mắt trìu mến. Chỉ một câu hỏi đơn giản thôi mà có một hàm ý rất đặt biệt. Tim Nhạn lại se thắt, rung động. Có phải cô đã mến anh rồi. - Dạ!! Rất thích ạh!!. – Nhạn trả lời. - Đừng xưng hô như thế nữa nhé, em cứ gọi anh là Dũng!!. – Dũng cười mĩm. - Dạ thôi!! Con...con sợ bà rầy lắm. – Nhạn ấp úng. - Không sao!! Nếu có mẹ anh thì em cứ xưng hô như bình thường. Còn khi nào chỉ riêng hai đứa mình thì xưng tên hay là gì đó cũng được. - Chỉ riêng hai đứa thôi á!. – Nhạn ngại ngùng. Bỗng Dũng đến gần bên Nhạn. Anh thỏ thẻ. - Ừhm, chỉ riêng hai đứa mình thôi!!. Mình làm bạn với nhau em nhé!!. Một câu nói thôi mà cả thời gian và không gian đều lắng đọng. Cô ngước mắt nhìn anh, đôi mắt mà cô đã gặp đêm hôm đó bây giờ vẫn như thế và đang ngắm nhìn cô, gần hơn, rất gần. Nếu một ngày nào đó, người mà bạn luôn nghĩ đến sẽ nói những lời như thế với bạn thì bạn sẽ như thế nào?!. - Đây...đây là sự thật sao?!. – Nhạn thì thầm. *** Nửa khuya, lại một đêm khó ngủ đối với Nhạn, cô ngồi đó thao thức, suy tư. Cho tới bây giờ cô vẫn không tin chuyện lúc sáng đã diễn ra như thế nào. Có phải đó là một giấc mơ, mà nếu là giấc mơ thì nó có kết thúc không?. Cô mong là nó sẽ không kết thúc, không ai biết điều đó đẹp đẽ đối với cô như thế nào đâu. Cố áp tay vào ngực, “ Mình làm bạn với nhau em nhé!!”. Nhớ đến câu nói ấm áp nhất mà từ trước tới giờ chưa người con trai nào nói như thế với cô cả. Bỗng Nhạn nghe tiếng bước chân ngoài sân, tiếng bước chân rất quen thuộc. Cô biết là ai nên bắt đầu lén nhìn, lần này Dũng không đến gần những chậu hoa Sứ mà anh bước thẳng tới căn phòng nhỏ sau vườn. Còn đang bỡ ngỡ không biết thế nào thì cô nghe Dũng thì thầm. - Nhạn ơi, em còn thức không?!. - Dạ... còn thức ạh!! – Nhạn trả lời. - Anh muốn nói chuyện với em!! Em có thể ra đây được không?!. Sau khi kiểm tra xem con Đẹt đã ngủ say hay chưa Nhạn mới bước ra ngoài. - Có chuyện gì không anh?!. - Cũng không có gì quan trọng đâu!. Anh cảm thấy hơi khó ngủ...!. Anh chỉ muốn gặp em!!. – Dũng thì thầm. Khuôn mặt Nhạn đỏ lựng, cô cúi đầu ngại ngùng không biết nói gì. - Anh có thứ này muốn tặng em!!. – Dũng cắt ngang bầu không khí im lặng. Anh lấy sau lưng ra một chậu hoa Sứ màu trắng tím rất đẹp. - Ôi!! Nó đẹp quá...!!!. – Nhạn bất ngờ trước món quà của Dũng. - Nó là một trong bảy loài của hoa Sứ, tên của nó là Plumeria Obtusa!!. Khuôn mặt Nhạn lại bắt đầu trở nên ngây ngô. Nhìn khuôn mặt ngớ ngẩn của Nhạn, bỗng Dũng bật cười. - Xin lỗi!! Anh quên, cái tật anh là vậy đó hể cứ nói về hoa Sứ là anh lại huyên thuyên như thế!!. - Hi hi!! Không sao đâu anh, tuy không hiểu những gì anh nói nhưng em thấy rất thích. – Nhạn tươi cười. - Nhạn àh!!. Em có thích đi học không?!. Nhạn ngạc nhiên khi nghe câu hỏi của Dũng. - Dạ có chứ!!. Sao anh hỏi vậy?!. - Nếu em thích, anh có thể dạy học cho em!!. – Dũng mĩm cười. Yên tâm anh sẽ không lấy tiền công đâu. Nhạn lại nhìn Dũng, ánh mắt cô long lanh. - Sao anh tốt với em vậy?!. - Vì em là bạn anh, dạy cho bạn của mình học thì đâu có gì là sai phải không nào?!. Không phải em đã hứa với anh là làm bạn của anh rồi sao?!. - Em nhớ chứ!...nhưng em không nghĩ là...anh...em...e..em cũng không biết phải nói sao nữa...!. – Nước mắt Nhạn bỗng rưng rưng. Dũng nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, vuốt mái tóc huyền, anh khe khẽ. - Không sao đâu!! Em đừng khóc, anh hứa sẽ bảo vệ cho em!!. Không xa lắm, nơi ban công có một bóng dáng đang chăm chú nhìn họ, không ai xa lạ đó chính là Trí. Từ nãy cho tới bây giờ, mọi hành động của họ đều không qua khỏi ánh mắt của hắn. Bỗng có thêm một bóng người đang đến gần Trí. Đó là Dần, tên người hầu của ông Thái. - Cậu hai định chừng nào mới ra tay ạ?!. – Dần thì thầm. - Bây giờ chưa được đâu!!. Để cho tình cảm của tụi nó thật sâu đậm đã!!. - Dạ! Em không hiểu tại sao phải chờ đợi ạh?! – Dần thắc mắc. - Đồ ngốc!! Dục tốc bất đạt mày không biết sao?!. Tao phải chắc chắn rằng mọi chuyện đều theo kế hoạch của tao thì mới được chứ. Mày còn ngu ngốc lắm, có giải thích mày cũng không hiểu đâu. Bây giờ điều tao cần là thời gian, đến một lúc nào đó tao sẽ thực hiện kế hoạch của mình. – Trí trầm ngâm. Hắn nhìn vào đôi trai gái đang tâm sự trong vườn hoa Sứ. - Đợi đó đi!! Tôi sẽ cho cha thấy cha đã sai lầm như thế nào khi để lại gia sản cho nó quản lý. Hờ hờ...!!!.


Tập 8: Gió Lộng 
Thời gian cứ như thế lặng lẽ trôi qua mãi đến 3 năm sau. Thế là Nhạn từ một cô bé 14 tuổi bây giờ đã trở thành thiếu nữ 17 tuổi xinh đẹp, trẻ trung và tươi tắn. Thời gian qua Nhạn và Dũng từ hai người bạn thân đã trở thành đôi tình nhân trẻ, chuyện tình của họ hoàn toàn trong trắng và đầy thơ mộng nhưng Dũng đã không cho ai trong gia đình biết rằng anh yêu Nhạn, vì anh biết mẹ anh sẽ điên tiết lên như thế nào nếu biết điều đó. Còn cậu cả Toàn thì do còn thù hằn chuyện lúc trước bị Dũng hớt tay trên nên hắn luôn tìm cơ hội để chọc phá Nhạn nhưng hể cứ mỗi lần Nhạn ở đâu thì y như rằng có Dũng ở đó nên Toàn chẳng có cơ hội nào để thực hiện được điều đó. Cậu hai Trí thì ngược lại hẳn với Toàn, hắn luôn thờ ơ mọi thứ như chẳng để ý chuyện gì trong mắt, hắn chỉ lo chuyện cờ bạc nên đi suốt từ tối đến sáng, hiếm khi mới thấy hắn ở nhà. Ông Thái với bà Bích thì cũng chẳng có gì thay đổi, chẳng qua là họ chỉ già thêm ít tuổi thôi. *** Hôm nay nhà ông Thái có một vị khách quý đến thăm, đó là ông phú hộ Báo làng bên. - Ái chà chà!!. Chào ông Báo lâu quá không gặp dạo này ông vẫn mạnh giỏi chứ?!. – Ông Thái niềm nở. - Chào!! Chào ông!!. Tôi vẫn còn mạnh khỏe lắm ông àh!!. – Ông Báo mĩm cười. - Hôm nay ông đến gặp tôi có chuyện gì không?!. - Có chứ!! Tôi có chuyện quan trọng muốn báo cho ông hay!. - Dần!!. Mày rót trà cho ông Báo dùng đi!!. – Ông Thái ra lệnh cho thằng Dần. - Uống miếng trà đi rồi nói!!. - Ông Thái tiếp lời. Sau khi nhấp ngụm trà thơm, ông Báo bắt đầu nói. - Số là tôi muốn cho thằng con trai cả của tôi nó đi lên tỉnh học, dạo này mấy tên nhà giàu ở những làng khác toàn cho con trai lên tỉnh học ông àh, học để mở mang kiến thức với người ta rồi về giúp cho mình quản lý gia sản. – Ông Báo nhấp miếng trà thơm rồi tiếp tục nói. Tôi biết thằng Dũng con trai của ông ham học từ nhỏ nên tính bảo ông cho nó đi chung với thằng con trai của tôi cho có bạn ấy mà. - Vậy àh!!. – Ông Thái trầm ngâm. Vậy chừng nào thằng con ông đi!!. - Khoảng đầu tháng sau ông ạh!! – Ông Báo hồ hởi. - Học mất bao lâu mới xong?! – Ông Thái thắc mắc. - Nghe người ta nói là 2 năm!!. - Thôi được rồi!!, ông cứ về nhà trước đi, để tôi bàn với vợ tôi xong, rồi giữa tháng này tôi sai người ở qua báo tin cho ông biết. - Ùhm vậy cũng được!! Thôi tôi về đây!. – Ông Báo từ giã ra về. - Dần!! Mày tiễn ông Báo về!! – Ông Thái nói giọng rõ to. *** Thằng Dần hớt ha hớt hải chạy lên phòng của cậu hai Trí. - Cộc!! Cộc!!. – Cậu hai ơi cậu hai!!, có chuyện rồi!!. - Dần hả?!. Gì đó mậy!! Mới giờ này làm gì la bài hãi vậy?! – Trí mở cửa phòng với khuôn mặt bơ phờ. - Hồi nãy có ông phú hộ Báo ở làng bên qua đây báo tin với ông chủ là con trai cả của ổng đi lên tỉnh học. – Thằng Dần nói một hơi. - Hử!!. Thì kệ cha ổng chứ mày chạy lên đây nói tao làm gì?!. - Không phải đâu cậu ơi!!. Con nghe là ông Thái định cho cậu ba Dũng lên tỉnh học chung với thằng con cả của ông Báo luôn!!. Thằng Dần tiếp lời. - Mày nói sao?! Có thật thế không?!. Mày chắc chắn chứ?!. – Khuôn mặt Trí trở nên tỉnh táo khi nghe thằng Dần nói. - Dạ chắc chắn chứ ạh!!. Có con ở đó nữa mà!!. – Thằng Dần nhấn mạnh. Sau vài giây trầm ngâm, Trí lên tiếng. - Nó đi khoảng bao lâu?!. - Dạ con nghe nói là khoảng 2 năm ạh!! - Nếu đã vậy thì cũng tốt!. Thằng Dũng đi rồi mọi chuyện sẽ trở nên dễ dàng hơn, chỉ cần thay đổi kế hoạch lại một chút là được. - Nhưng cậu Dũng đi rồi thì lấy ai để thực hiện kế hoạch thưa cậu?!. – Thằng Dần thắc mắc. - Hờ hờ... còn chứ!!. Mày quên là vẫn còn con Nhạn sao?!. – Trí bắt đầu cười nanh ác. *** Chiều tối, sau bữa cơm gia đình gồm có vợ chồng ông Thái, Toàn và Dũng. Ông Thái bắt đầu lên tiếng. - Dũng àh!!. Cha mẹ đã bàn bạc kỹ với nhau rồi!!. Cha mẹ sẽ cho con đi lên tỉnh học với thằng con trai cả của ông phú hộ Báo. - Sao ạh!!. – Dũng ngạc nhiên khi nghe điều ông Thái vừa nói. Tại sao con phải lên tỉnh học?!. Ở đây con vẫn có thể học được mà!!. - Trời ạh!! Ở đây sao mà bằng ở trên tỉnh chứ con. Ở trên đó người ta có cách dạy tốt hơn, giúp con hiểu biết nhiều hơn. – Ông Thái từ tốn. - Cha con nói phải đó Dũng!!. Dạo này nhiều phú hộ giàu có ở những làng khác cũng hay cho con trai của họ lên tỉnh học lắm. – Bà Bích lên tiếng. Dũng cúi đầu không nói gì, anh biết dù có nói thêm gì đi nữa thì cũng chẳng có ích lợi, bởi cha mẹ anh mà đã quyết thì không có gì có thể ngăn cản được điều đó. Nếu như là lúc trước thì anh sẽ rất thích thú chuyện đi lên tỉnh học, nhưng bây giờ anh đã có Nhạn là người yêu nên anh không muốn đi một chút nào cả. Sau khi nghe cuộc nói chuyện giữa cha mẹ và Dũng, Toàn nghĩ thầm trong bụng: “Nếu nó đi lên tỉnh học thì mình có thể tha hồ quậy con Nhạn rồi! Hê hê...!”. Đang miên man suy nghĩ thì bất chợt phát hiện ra ánh mắt của Dũng đang nhìn mình, Toàn giật mình ngó lơ. - Chừng nào mới khởi hành hả cha?!. – Dũng quay sang nhìn ông Thái. - Đầu tháng sau bắt đầu khởi hành!!. Vậy là con đồng ý àh?!. – Ông Thái phấn khởi. - Dạ!!. Dĩ nhiên là con phải đồng ý rồi ạ!!. – Dũng cúi đầu, mặt buồn so. Dũng ngước lên nhìn Toàn, thấy Toàn đang ngó lơ như muốn tránh né ánh mắt của anh. Bỗng Dũng lên tiếng. - Thôi con lên phòng!!. Xin phép bố mẹ ạh!!. – Dũng cúi đầu chào rồi quay lưng bước vào trong. *** Dũng không về phòng của mình mà ghé ngang phòng của Trí. - Cộc!!. Cộc!!. – Anh có trong phòng không anh hai. - Dũng hả!!. Vào đi em!!. – Trí trả lời. - Hôm nay sao anh không xuống dùng cơm với gia đình?!. - Hì!!. Em biết tính anh mà, anh không thích dùng cơm với cả nhà, mẹ luôn có ác cảm với anh, dường như mỗi lần gặp anh thì y như rằng mẹ lại cảm thấy khó chịu. – Trí mĩm cười nhạt nhẽo. - Tại anh nghĩ vậy thôi chứ mẹ nào mà chẳng thương con!. – Dũng an ủi. - Thôi bỏ qua chuyện đó đi!!. Em kiếm anh giờ này có chuyện gì không?!. - Em sắp đi lên tỉnh học rồi anh ạ!!. – Dũng từ tốn. - Sao?!!!. Em phải lên tỉnh học àh!!!. Quyết định khi nào thế?!. – Trí ra vẻ kinh ngạc. - Hồi sáng sớm anh ạ!!. Ông phú hộ Báo làng bên qua báo tin là sẽ cho con trai cả của ổng đi lên tỉnh học, cha nghe vậy nên bắt em lên tỉnh học chung với con trai ông Báo cho có bạn. - Hừ!!. Em không cần nói nữa thì anh cũng biết là mẹ cũng đồng ý chuyện này phải không?!. – Trí nhìn Dũng thăm dò. - Phải anh nói đúng!!. Mẹ cũng đồng ý với cha chuyện cho em lên tỉnh học. - Vậy thì em bắt buộc phải đi thôi Dũng àh!!. – Trí thẳng thắn. - Em biết chứ!!. Nhưng....!. – Dũng trầm ngâm. - Sao?!!. Có chuyện gì thì em cứ nói đi, anh em trong nhà mà em cũng khó nói sao?!. - Anh hai!!. Anh giúp em chuyện này được không?!!. - Sao?!!. Em cứ nói đi anh nghe!! – Trí hối thúc. - Trong thời gian em lên tỉnh học anh để ý trông chừng Nhạn giùm em được không?!!. - Sao?!!!. Tại sao lại phải trông chừng con bé đó!!. Không lẽ....! – Trí ra vẻ kinh ngạc. - Phải!!!. Tụi em đã thương nhau rồi, ba năm rồi anh ạh!!. - Ôi trời!!. Mẹ mà biết chuyện này thì bà không để yên đâu, em cũng biết mẹ là người như thế nào mà!!. - Em biết chứ!. Nên em mới dấu cho đến giờ!!. Bây giờ em sắp đi xa rồi, em sợ anh Toàn sẽ không để yên cho Nhạn nên em mới nhờ anh giúp em bảo vệ cho cô ấy. - Dũng bày tỏ. Sau vài giây suy nghĩ, Trí trả lời. - Thế cũng được!!. Trong thời gian em đi anh sẽ giúp em bảo vệ con bé khỏi bàn tay của anh cả!. Anh chỉ có thể làm được như vậy thôi!!. - Như vậy là quá đủ rồi!!! – Dũng mừng rỡ. Em cám ơn anh hai!!. - Coi kìa!!. Anh em với nhau không mà!!!. Em khách sáo với anh từ bao giờ thế?!. - Dạ tại em vui quá đó mà!!. Thôi trời cũng tối rồi, em đi về phòng đây, chúc anh ngủ ngon. - Chúc em ngủ ngon!!. – Trí mĩm cười hiền từ. Sau khi Dũng đi khỏi, nụ cười hiền từ trên khuôn mặt của Trí bỗng trở nên đầy dã tâm. Ngoài trời gió bắt đầu thổi mạnh, liệu số phận của Nhạn sẽ ra sao sau khi Dũng lên tỉnh học?. Vòng quay của định mệnh đã bắt đầu nổi sóng từ đây.


Tập 9: Ngăn Cách 
Nửa khuya, Dũng đứng lặng lẽ bên cửa căn phòng nhỏ sau vườn. Anh không biết phải nói như thế nào với Nhạn khi anh sắp phải đi xa. Trong lòng vô cùng nặng trĩu, ba năm qua không ngày nào mà anh không ở bên cạnh cô ấy, thế mà bây giờ phải xa nhau những 2 năm trời, thử hỏi ai mà không đau lòng xót dạ. - Nhạn ơi!!. Em còn thức không vậy?!. – Dũng khẽ gọi. - Anh Dũng hả?!. – Nhạn trả lời. – Chờ em một chút, em ra ngay. Vài phút sau, có đôi tình nhân trẻ ngồi lặng lẽ tâm sự bên vườn hoa Sứ. Gió đưa mùi hương hoa Sứ thoang thoảng. Đôi mắt Nhạn thoáng ngấn lệ khi nghe Dũng bày tỏ lý do, cô có thể nói gì bây giờ, ba năm qua là rồi còn gì, khoảng thời gian đó là những kỷ niệm đẹp nhất mà cô không thể nào quên được, bỗng phút chốc biết được sẽ phải xa nhau một khoảng thời gian dài, phải làm thế nào để không phải đau buồn đây?!. - Anh xin lỗi!!. – Dũng khẽ thì thầm. – Anh không thể nào làm khác được, khi mà cha mẹ anh đã cùng đồng ý thì chỉ có con đường là chấp nhận mà thôi. Xin em hiểu cho anh!. - Em hiểu mà!!. – Nhạn khẽ cúi mặt. – Đó là tương lai của anh, làm sao mà em có thể ngăn cản được chứ?!. Em chỉ là phận con ở mà thôi, được anh quan tâm chăm sóc là phần phước lắm rồi, bây giờ mà còn đòi hỏi anh đừng đi thì có phải quá đáng lắm không?!. - Nhạn ơi!!!. Anh yêu em!!. Yêu em nhiều lắm em có biết không?!!. – Dũng ôm Nhạn vào lòng thật mạnh. – Anh không muốn phải xa em đâu!!. Ba năm qua không đủ dài để anh có thể cho em thấy được sự hạnh phúc, anh không cam lòng!!. Không cam lòng!!. - Không cam lòng thì mình biết làm sao bây giờ hở anh?!. – Nhạn khe khẽ thút thít. Cơn gió khuya thổi ngược làn tóc mai của Nhạn xõa dài trên đôi vai Dũng. Dũng ghì thật chặt tấm thân ngọc ngà, mảnh mai của cô vào lòng, anh cố giữ thật kỹ mùi hương này, đôi vai gầy, làn tóc rối, để anh sẽ không bao giờ quên được cô cho dù có phải xa cách nhau bao lâu. *** Thời gian có bao giờ đủ lâu để người ta có thể thực hiện được hết những gì mà họ cho là tốt đẹp nhất đối với người mà họ yêu mến hay không?!. Chớp mắt đã tới lúc Dũng phải lên đường ra tỉnh học, ngày Dũng đi chỉ có ông bà Thái và hai người anh đưa tiễn, còn Nhạn thì chỉ là phận con ở nên đành nuốt nước mắt coi như không có chuyện gì xảy ra. - Con đi đây!!!. Chào cha mẹ!!. Chào anh cả, anh hai!!. – Dũng cúi đầu. - Con lên tỉnh học nhớ viết thư về cho cha mẹ nha con!!!. – Bà Bích sụt sùi. Dũng quay lưng bước lên chiếc xe Lam màu đỏ. Anh phải cố gắng lắm để có được khuôn mặt tươi cười cho ngày hôm nay, trong lòng anh thì khó chịu đến mức nào, chỉ có mình anh biết mà thôi. Cả ngày hôm nay anh không gặp được Nhạn nên có nhiều chuyện muốn nói nhưng không thể nào nói được. Dũng cố ngó nhìn vào những khe cổng xuyên qua sân vườn nhà, nơi căn phòng nhỏ sau vườn. Trống vắng, chẳng có một ai ngoài chậu hoa Sứ màu trắng tím ngay cạnh cửa sổ. Chiếc xe Lam bắt đầu lăn bánh đưa Dũng đi xa dần cho đến khi khuất hẳn. *** Vài tuần sau đó, mọi chuyện có lẽ vẫn sẽ tiếp diễn êm đềm nếu như không có một ngày... Cũng như mọi ngày, Nhạn thường dậy rất sớm để chăm sóc cho những chậu hoa Sứ của Dũng, cô không muốn khi Dũng trở về sẽ nhìn thấy những chậu hoa của mình khô héo không ai chăm sóc, lúc đó chắc là Dũng sẽ buồn lắm. Mỗi lần nhớ đến khuôn mặt của Dũng, Nhạn lại mĩm cười. - Chỉ mới xa cách có vài tuần mà mình đã nhớ anh ấy đến như vậy rồi sao?!. – Nhạn nhủ thầm. Đang mãi mê suy tư, bỗng một tiếng nói khe khẽ vang lên từ sau lưng khiến cô giật mình. - Làm gì mà nói chuyện một mình vậy người đẹp?!. - Á!!!. Dạ... dạ... cậu cả, con...con đâu có làm gì đâu!!. – Nhạn lắp bắp khi người cô nhìn thấy là Toàn. – Con chỉ tưới mấy cái chậu hoa Sứ này thôi àh!!. - Thế àh!!. Thế để anh giúp cho nhé!!.– Toàn cười gian manh. Hắn đưa tay vuốt đôi má của Nhạn. - Dạ...dạ...!!. Không... không cần đâu ạh!!. – Nhạn hoảng hốt lùi xa ra khỏi Toàn. – Con...con tự làm một mình được ạh!!. - Ấy ấy!!. Cái gì mà làm một mình!!. Em không thích anh làm chung với em sao?!. – Toàn bước tới, bất chợt hai tay hắn nắm chặt lấy hai bắp tay của Nhạn ghì lại. - Oái...!!!. Oái...!!!. Cậu cả ơi tha cho con!!!. Con lạy cậu, con van cậu!!!. – Nhạn khóc òa, cô cố vùng vẫy khỏi đôi bàn tay của Toàn nhưng vô ích, Toàn như một con chó sói cố ngoạm lấy cô. – Đừng mà cậu...!!. Tội nghiệp con lắm cậu ơi!!!. Hu hu!!!. - Em đừng có sợ!!. Chỉ cần vui vẻ với anh một chút là xong thôi ấy mà!!. Mọi chuyện dường như đã được nằm trọn trong đôi bàn tay của Toàn thì bỗng dưng. - Toàn....!!!. Mày đang làm cái gì đấy!!!. – Ông Thái nói giọng rõ to. Toàn giật mình buông tay Nhạn ra và quay lại phía sau thì thấy ông Thái đứng đó, phía sau ông Thái là Trí với nụ cười khinh khỉnh trên môi. Sau khi Toàn buông tay, Nhạn như con chim được xổ lồng cô cài lại cúc áo vừa bị đứt và vội chạy vào trong nhà. - Mày nghĩ mày đang làm gì vậy hả Toàn?!. – Ông Thái lớn tiếng. – Bộ cái đầu của mày chứa sạn hay gì vậy?!!. Đàn điếm với mấy con đĩ chưa đã hay sao mà bây giờ mày quậy trong nhà hả?!!. - Con chỉ giỡn với nó thôi mà!!. – Toàn cúi đầu trả lời. - Giỡn...!!!. Mày tưởng tao bằng tuổi mày àh?!!. Mày giỡn tới nỗi muốn cưỡng hiếp nó mà gọi là giỡn hay sao?!!. Toàn cúi đầu không nói một lời, ông Thái đã nói quá rõ ý đồ của hắn rồi, hắn còn có thể nói gì thêm nữa bây giờ. - Cũng may là thằng Trí rủ tao ra đồng kiểm tra xem tụi dân đen có chôm lúa hay không nên mới phát hiện ra cái hành động khốn nạn của mày!!. – Ông Thái bồi thêm. - Nếu không thì không biết mày đã làm những chuyện gì rồi!!. Toàn ngước mắt lên nhìn Trí bằng ánh mắt giận dữ, Trí cũng đáp trả lại bằng nụ cười gian xảo trên môi. - Nếu tao mà biết mày làm chuyện gì đó với con Nhạn một lần nữa thì tao sẽ cho mẹ mày biết để mẹ mày xử mày đó!!. – Ông Thái hậm hực dặn dò rồi quay lưng bỏ đi ra ngoài cổng. Ông Thái bỏ đi chừng vài phút, thấy Trí vẫn đứng đó nhìn mình, Toàn bỗng nổi giận tiến lại gần và nắm lấy cổ áo của Trí. - Thằng chó đẻ!!!. Có phải mày cố ý phá hoại chuyện của tao đúng không?!!. – Toàn nạt lớn. - Này!!. Tôi đếm từ một đến ba nếu anh không buông tay ra thì đừng có trách!!. – Trí nhỏ nhẹ. Nhìn vào ánh mắt cay độc của Trí, Toàn biết rằng nếu có đánh nhau thì hắn sẽ không phải là đối thủ của Trí và Trí đã nói thì nhất định sẽ không nương tay. Toàn buông tay và phán thêm. - Thằng nhóc!!. Mày giỏi lắm!!. Tao đã quá coi thường mày!!. Để rồi xem mày bảo vệ nó được bao lâu!!!. - Thế anh nghĩ anh có thể sẽ cưỡng hiếp được nó àh!!. – Trí tươi cười. - Nó không phải để dành cho anh đâu!!. Toàn hừ lạnh một tiếng rồi bỏ đi. Trí nhìn vào căn phòng nhỏ sau vườn, trầm ngâm chừng vài giây rồi cất tiếng gọi. - Thằng Dần đâu?!!!. Ra tao biểu!!!. - Dạ cậu hai gọi con ạh!!! – Thằng Dần từ trong nhà chạy ra. - Mày ở nhà nhớ canh chừng con Nhạn nghe chưa!!. Nếu thấy cậu cả mà có làm chuyện gì đồi bại với nó thì cứ can ngăn cho tao. - Nhưng...!!. Thưa cậu... liệu con...có thể...?!. – Thằng Dần lắp bắp. - Mày cứ yên tâm, thằng đó nó biết mày là lính của tao nên nó sẽ không dám làm gì đâu, tao tính hết rồi!!. - Dạ con biết rồi thưa cậu!!. – Thằng Dần nói giọng rõ to. Trí ngó vào căn phòng nhỏ một lần nữa rồi quay lưng bỏ đi ra ngoài cổng. *** Trong căn phòng nhỏ sau vườn, Nhạn ôm ngực dụi mắt không biết đã bao nhiêu lần rồi mà nước mắt vẫn cứ tuôn rơi lã chã. Làm sao mà cô không khóc cho được khi đã bao nhiêu lần cô cố dằn lòng là chỉ dành trọn cho Dũng tấm thân ngọc ngà của mình, thế mà bây giờ lại nhớm bẩn bởi đôi bàn tay thô bạo của Toàn. Cũng may là có ông Thái và Trí xuất hiện nếu không chắc cô không còn mặt mũi nào mà gặp lại Dũng. Nhưng liệu Toàn có buông tha cho cô hay không thì có ma mới biết. - Dũng ơi!!!. Khi nào anh mới quay về đây?!!. Hức....!!. – Nhạn tựa đầu vào tường nhắm nghiền mắt, giọt châu lã chã khôn cầm(**). Chú Thích:  : Xe ba bánh có mui ngày xưa dùng để chở khách lên tỉnh. (**): Nước mắt rơi không thể nào cầm lại được.
http://thegioima.com
 

0 nhận xét:

Đăng nhận xét